Đồng hành cùng con khuyết tật Hành trình của niềm tin và tình yêu

Trên hành trình nuôi dạy một đứa trẻ, mỗi gia đình đều có những niềm vui, nỗi lo và thử thách riêng. Nhưng với phụ huynh có con khuyết tật, con đường ấy thường dài hơn, gập ghềnh hơn, đòi hỏi nhiều nghị lực và tình thương hơn.

Có những phụ huynh luôn kiên trì sát cánh, tin tưởng vào sự tiến bộ của con, dù là nhỏ bé nhất. Một ánh mắt biết nhìn theo, một nụ cười hé mở, hay một bước đi chập chững… tất cả đều trở thành niềm hạnh phúc lớn lao, là động lực để tiếp tục cố gắng.

Nhưng cũng có những cha mẹ mang trong mình nỗi lo âu triền miên: “Liệu con mình có tiến bộ không? Tương lai rồi sẽ ra sao?” Có người đã cố gắng hết sức nhưng rồi đôi lúc nản lòng, muốn dừng lại, thậm chí xem “hành trình can thiệp, trị liệu của con như một đoạn nghỉ ngắt quãng cũng không sao”. Những phút yếu lòng ấy là điều rất đỗi bình thường, bởi chẳng có hành trình nào mà không vấp ngã, chẳng có tình yêu nào mà không từng chao đảo.

Điều quan trọng là sau mỗi lần chùng bước, cha mẹ có thể đứng dậy, nhìn lại con – một sinh linh bé nhỏ nhưng vẫn ngày ngày mong chờ sự nâng đỡ và đồng hành. Với trẻ khuyết tật, sự kiên nhẫn và tình thương của cha mẹ không chỉ là nguồn động lực, mà còn là chiếc cầu nối giúp con tìm thấy cơ hội hòa nhập, phát triển và khẳng định bản thân.

Không ai có thể thay thế tình thương, lòng kiên trì và niềm tin của cha mẹ. Dù con đường có khó khăn đến đâu, chỉ cần cha mẹ không bỏ cuộc, con sẽ luôn có một bến đỗ an toàn, một điểm tựa vững chắc để bước đi.

Hành trình cùng con khuyết tật không chỉ là hành trình chữa lành và trưởng thành của con, mà còn là hành trình rèn luyện và trưởng thành của chính cha mẹ. Bởi ở đó, ta học được cách yêu thương vô điều kiện, học cách mạnh mẽ đứng dậy sau nghịch cảnh, và học cách tin vào những điều tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại chứa đựng những phép màu.

Và rồi, mỗi bước tiến của con – dù chậm rãi – vẫn là một chiến thắng. Một chiến thắng không chỉ của riêng con, mà còn của cha mẹ, gia đình và tất cả những ai kiên trì đồng hành trên con đường này.

Trong hành trình ấy, chúng tôi – những người làm công tác giáo dục đặc biệt – luôn xem việc dạy dỗ và đồng hành cùng trẻ không chỉ là nghề, mà là một sứ mệnh. Mỗi bài học, mỗi buổi can thiệp, mỗi nụ cười của trẻ đều được chúng tôi đặt vào đó tất cả tâm huyết và niềm tin.

Chúng tôi hiểu rằng, phía sau mỗi em nhỏ là cả một gia đình đang lo lắng, trăn trở và mong mỏi từng chút tiến bộ của con. Vì thế, chúng tôi không chỉ là thầy, là cô, mà còn là người bạn đồng hành, cùng cha mẹ chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả những hy vọng.

Xin phụ huynh hãy yên tâm và vững lòng. Dù con đường có khi chậm rãi, quanh co, nhưng từng bước nhỏ của con đều có giá trị lớn lao. Chúng ta hãy cùng nhau kiên nhẫn, cùng nhau gieo niềm tin, để mỗi ngày trôi qua đều trở thành một cơ hội mới cho con lớn lên, trưởng thành và tỏa sáng.

ThS Tâm lý học Trường học Nguyễn Hoàng Phúc 

Giám đốc Trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập Vĩnh Long